[VKOOK Fanfic] Kim Tổng, Vợ Ngài Muốn Ly Hôn
  • Min Yoongi ngừng bước, đột nhiên bị người lạ nắm tay khiến cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu, cũng bởi vì đối phương là Jung Ho Seok nên cậu mới không lập tức nổi giận, thế nhưng trong lời nói đã có mấy phần không kiên nhẫn.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Buông tay tôi ra trước rồi hẵng nói chuyện
  • Jung Ho Seok điếc không sợ súng, dù nghe ra được ý bất mãn của đối phương nhưng y nhất quyết không buông tay, ngược lại còn nắm chặt hơn. Đôi mắt dài hẹp khẽ nheo lại nhìn chằm chằm vào Min Yoongi, giọng nói của y trở nên thâm tình dịu dàng.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Bác sĩ Min, em thích anh
  • Trong mắt Min Yoongi lóe lên tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã trở về sự lạnh lùng thường ngày, cậu lạnh nhạt đáp lại.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Jung Ho Seok, đừng đùa nữa
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Em không đùa
  • Đôi mắt dài hẹp nhăn lại, ánh nhìn kiên định đó dường như có thể xuyên thủng màn đêm.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Em nói thật, em đã thích anh từ lâu lắm rồi
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Không đâu, tình cảm mà cậu nói đều do cậu hiểu lầm và tôi cũng sẽ không thích cậu
  • Trong lòng Min Yoongi hiểu rõ, một Park Jimin thôi cũng đủ mệt rồi. Cậu không muốn gieo người ta hy vọng, cũng không muốn tự tìm thêm phiền phức nào nữa.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Có phải… có phải là vị anh đã có Park Jimin rồi không?
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Vậy nên… vậy nên anh mới không đáp lại tình cảm của em?
  • Jung Ho Seok giống như đã uống say, từ ngữ lộn xộn không biết bản thân đã nói gì.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Anh đừng như vậy mà
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Em nhìn ra được mối quan hệ giữa hai người không giống như người yêu, anh hãy bỏ hắn đi và chọn em
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Em thề, em sẽ đối xử với anh còn tốt hơn hắn ta
  • Lời của Jung Ho Seok khiến cho cậu cảm thấy tuổi trẻ thật là tốt, có thể vô tư vô lo dễ dàng trao trái tim cho người khác, mặc kệ họ không yêu mình vẫn mặt dày mặt dạn đuổi theo một tình yêu đã biết trước kết quả là vô vọng. Cậu nhớ đến khi xưa, có lẽ trong phút bốc đồng hứa hẹn, mà cậu đã chẳng thể làm được gì trong những năm tháng tuổi trẻ của chính mình.
  • Thế nên, khi nghe được lời hứa hẹn đầy non nớt này của đối phương, cậu chẳng thể chịu nổi, cũng chẳng hề muốn dính líu đến lời tỏ tình đơn thuần đến đáng thương này.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Chuyện này vốn không liên quan đến Park Jimin, dù không có anh ta, tôi cũng không bao giờ chấp nhận cậu
  • Min Yoongi cố ý trả lời vào trọng điểm, không chút lưu tình quay đầu đi.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Cậu trở về chỗ mọi người đi, tôi cũng đến giờ về nhà rồi
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Bác sĩ Min, đừng tin Park Jimin
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Con người của hắn không hề đơn thuần như anh nghĩ đâu
  • Jung Ho Seok không nhịn được nhắc nhở.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Hắn sẽ không bao giờ đối xử thật lòng với anh
  • Lời của Jung Ho Seok chạm đúng vào chỗ đau của Min Yoongi, sắc mặt của cậu trong phút chốc liền biến đổi, dứt khoát vùng tay ra, dường như gằn giọng cảnh cáo.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Dù vậy cũng không liên quan gì đến cậu
  • Chẳng lẽ cậu thực sự không xứng đáng để được người khác yêu thương thật lòng sao?
  • Park Jimin nghe y tá Kim nói đêm nay bệnh viện có tổ chức tiệc chia tay cho các thực tập sinh, sau khi tan làm hắn đã trực tiếp canh trước cửa nhà hàng, cũng không nói cho Min Yoongi biết hắn sẽ đến đón cậu.
  • Trời vừa nhá nhem tối, Park Jimin đã thấy một đám người náo nhiệt đi vào nhà hàng, chỉ có duy nhất một mình Min Yoongi đi phía sau, bóng dáng cô độc lạnh lẽo đến nổi bật.
  • Khoảng một tiếng sau, Park Jimin nhìn thấy cậu đi ra đầu tiên, vừa xuống xe muốn đón đã phát hiện Jung Ho Seok đi theo phía sau cậu từ lúc nào, kinh khủng hơn khi phải tận mắt chứng kiến một màn tỏ tình đến gai mắt.
  • Park Jimin kiềm nén lửa giận tích tụ trong lòng, thầm trấn an bản thân phải thực bình tĩnh không được xông ra đánh người, rồi tiếp tục im lặng quan sát tình hình. Hắn muốn nghe câu trả lời của cậu.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Sao cậu còn chưa chịu đi?
  • Giọng nói âm trầm của Park Jimin nhanh chóng đánh gãy bầu không khí căng thẳng giữa hai người, Min Yoongi không nghĩ hắn lại xuất hiện ở đây, ngay cả Jung Ho Seok cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
  • Min Yoongi còn chưa kịp hỏi tại sao hắn lại ở đây, Park Jimin đã nói.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Y tá Kim nói tối nay bệnh viện có tổ chức tiệc, anh sợ đêm khuya em đi đường nguy hiểm, thế nên mới tới đây đón em
  • Nhìn sắc mặt của cậu hết xanh rồi đỏ, Park Jimin cởi áo khoác đang mặc ra rồi khoác lên người cậu, sau đó nói với Jung Ho Seok.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Cậu Jung, cậu nên vào trong đi, ở đây không còn chuyện liên quan đến cậu nữa
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Tụi tôi về trước nhé, tạm biệt!
  • Jung Ho Seok cắn răng, không nói gì cũng không chịu đi.
  • Park Jimin khẽ vuốt má Min Yoongi, giọng điệu mềm mại dịu dàng như đang dỗ con nít.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Cục cưng ngoan, ở đây chờ anh một lát nhé!
  • Nói xong, Park Jimin đã nhanh chóng đi qua chỗ Jung Ho Seok, theo thói quen lấy thuốc lá từ trong túi ra. Khi chuẩn bị châm lửa chợt nhớ đến lời hứa với Min Yoongi, hắn cười khổ ném điếu thuốc ra vệ đường.
  • Hắn khẽ nhướn mày, giọng nói nhỏ đủ để hắn và đối phương nghe.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Jung Ho Seok đúng không? Hay tôi nên gọi là tiểu thiếu gia nhà họ Jung?
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Anh!!
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Sao hả? Đang tự hỏi làm sao tôi biết được thân phận của cậu à?
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Chuyện này cậu không cần biết, nhưng những lời tiếp theo đây cậu phải nghe cho thật kỹ, được chứ?
  • Lúc Park Jimin nói, trên mặt hắn đầy ý cười, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy tia lạnh lẽo dưới đáy mắt.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Đừng có đến gần Yoongi nữa, cho dù sau lưng cậu có nhà Jung chống lưng, tôi cũng có thể khiến cậu thân bại danh liệt
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Chẳng phải cậu đã nghe danh của tôi rồi sao?
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Thế nên, cậu phải biết thủ đoạn của tôi tàn nhẫn như thế nào rồi đấy
  • Nói xong, Park Jimin lúc này mới thu hồi ý cười, khẽ vỗ vào vai y.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Chào nhé, bọn tôi đi đây
14
Chương 121: Cảnh cáo